You are here:

Nghệ Thuật Sống 005: Búp Bê và Bông Hồng Trắng

Bạn đánh giá:  / 1
DỡHay 

Nghệ Thuật Sống 005: Búp bê và bông hồng trắng

Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: "Cả đống người thế này thì  bao giờ mới xong việc đây. Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ...!"


005 - Búp bê và bông hồng trắng
 


 

Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: "Cả đống người thế này thì  bao giờ mới xong việc đây. Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ...!"

Mỗi năm lễ Giáng Sinh tới quả thật là gây phiền nhiễu cho tôi vô cùng. Tôi nhiều khi nghĩ lẩn thẩn giá mình được nằm xuống ngủ một giấc dài cho ngon lành và chỉ tỉnh dậy khi ngày lễ đã trôi qua xong xuôi thì hay biết mấy.

Tuy thế tôi vẫn phải len chân vào khu bán đồ chơi. Tại đó nhìn thấy giá cả quá mắc tôi lại lầm bầm rủa thầm. "Không biết tại sao bọn con nít cứ phải chơi các thứ đồ chơi đắt tiền như vậy chứ!" Trong khi loanh quanh tìm kiếm tại khu này tôi bất ngờ nhận thấy một cậu bé chắc khoảng chừng năm tuổi. Nó đang ôm một con búp bê trong ngực. Nó cứ lấy tay vuốt tóc con búp bê mãi. Nét mặt thật buồn bã. Tôi ngạc nhiên tự hỏi không biết nó muốn mua món đồ chơi này cho ai.

Chợt cậu bé quay qua phía bà già đứng bên cạnh khẽ nói: "Bà ơi! Bà có chắc là con chẳng đủ tiền mua cái này không?" Bà già trả lời: "Con ơi! Bà biết mà, con không đủ tiền để mua cái con búp bê đó đâu!" Rồi bà dặn nó cứ đứng nguyên tại chỗ, khoảng năm phút sau bà sẽ trở lại. Bà phải chạy đi kiếm món đồ gì gần khu đó. Dặn dò xong là bà vội vã đi ngay. Cậu bé vẫn khư khư ôm con búp bê trong tay.

Tôi tò mò, bèn đi về phía nó và hỏi là nó muốn mua con búp bê này cho ai. Cậu bé nói: "Đó là đồ chơi mà em gái con ưa thích lắm và luôn ao ước được tặng làm quà vào dịp Giáng Sinh này. Em con cứ tin chắc là ông già Nô En sẽ cho em con món quà búp bê như vậy đó!" Tôi an ủi:"Thế nào ông già Nô En cũng sẽ cho em con món quà đó. Con đừng lo lắng làm chi!"

Nhưng cậu bé trả lời tôi, giọng thật buồn: "Không đâu! Ông già Nô En không thể mang món quà này tới chỗ em của con bây giờđược đâu! Con phải đưa búp bê cho mẹ con để mẹ trao lại cho em con khi mẹ về nơi đó."

Mắt cậu bé thật sầu thảm. "Em con đã về với bố con rồi. Bố nói mẹ cũng sẽ về với bố sớm thôi, nên con nghĩ rằng mẹ sẽ có thể mang búp bê theo rồi đưa lại cho em con!"

Tim tôi hầu như ngưng đập. Cậu bé ngước nhìn tôi và nói thêm: "Con đã nói với bố là dặn mẹ đừng bỏ đi vội. Hãy chờ con mua quà ở tiệm này xong và trở về kịp tới nhà đã."Rồi cậu bé móc trong túi ra một tấm hình rất đẹp chụp nó đang cười rất tươi tắn, rất dễ thương. "Con cũng muốn mẹ con mang theo tấm ảnh này để mẹ đừng có quên con! Con yêu mẹ và ước mong rằng mẹ không phải rời xa connhưng bố nói là mẹ phải đi theo với em gái con!" Nói xong cậu bé lại nhìn vào con búp bê, cặp mắt buồn bã thầm lặng.

Tôi vội thò tay vào túi kín đáo lấy ra vài tờ giấy bạc. Tôi nói với đứa bé: "Con hãy đếm lại tiền của con xem, biết đâu có khi đủ tìền mua quà đấy!". -  "Vâng!"  cậu bé nói "Con mong sao có đủ tiền." Tôi khéo léo lén bỏ chút tiền bạc của tôi nhập vào xấp tiền của cậu bé không để cậu bé thấy và chúng tôi cùng đếm. Bây giờ thì có đủ tiền mua búp bê rồi, ngoài ra lại còn dư thêm một chút nữa chứ!

Cậu bé mừng rỡ ra mặt, la lên: "Cám ơn Chúa đã cho con đủ tiền!" Rồi nó ngước nhìn tôi nói thêm:
"Hôm qua trước khi đi ngủ con đã cầu xin Chúa cho con đủ tiền mua con búp bê này để mẹ con có thể mang theo mà đưa lại cho em con. Vậy là Chúa  đã nghe thấy lời cầu xin rồi đó!. Con cũng muốn có đủ tiền để mua thêm một bông hồng tặng mẹ con. Nhưng con đâu dám xin nhiều như thế. May sao Chúa  thương mà lại cho con đủ tiền mua cả búp bê lẫn hoa hồng! Bác biết không, mẹ con thích hoa hồng màu trắng lắm bác ạ!"

Câu chuyện tới đó thì bà già vừa quay lại. Tôi bèn đẩy xe đi qua khu khác để mua hàng. Tôi mua sắm xong xuôi. Ô hay! Sao trong lòng mình lại suy tư khác lúc mới vào trong tiệm như thế này! Tôi cứ nghĩ mãi về đứa bé đó. Không thể nào quên được. Rồi tôi chợt nhớ đếnmột tin về tai nạn xe cộ đã đăng trên báo địa phương này, khoảng hai ngày trước đó. Tin đề cập tới một kẻ lái xe tải say rượu. Hắn đâm vào một xe hơi trên đó có một bà mẹ trẻ lái xe với cô con gái nhỏ ngồi bên cạnh. Chiếc xe tan nát. Cô bé gái chết ngay tại chỗ. Còn bà mẹ bị thương rất nặng. Gia đình hiện phải quyết định có nên rút các ống thở bằng máy trợ giúp ra hay không vì nạn nhân vẫn mê man bất tỉnh. Khó mà sống nổi. Không rõ đây có phải là gia đình cậu bé nói trên hay chăng?"

Hai ngày sau khi chuyện trò với cậu bé, tôi lại đọc được một tin trên báo chí loan báo rằng bà mẹ trong tai nạn xe hơi trên, nay đã qua đời rồi. Tôi bèn quyết định đi mua một bó hoa hồng màu trắng và tìm tới viếng người quá cố theo như địa chỉ nhà quàn ghi trên báo. Tôi tới nơi. Bà mẹ trẻ nằm đó, trong quan tài. Một tay ôm một bông hồng màu trắng tuyệt đẹp cùng con búp bê. Một tay ôm tấm hình một đứa trẻ đặt trên ngực như ấp ủ yêu thương.

Đó chính là hình đứa trẻ mà tôi đã gặp trong siêu thị.
 
Tôi rời nhà quàn. Mắt đẫm lệ. Có cảm tưởng rằng cuộc đời mình từ nay sẽ thay đổi luôn rồi. Tình yêu mà cậu bé kia đã dành cho mẹ và em gái thật tuyệt vời, khó mà tưởng tượng ra nổi. Vậy mà chỉ trong một giây phút ngắn ngủi không đầy chớp mắt một tên say sưa rượu chè lái xe đã cướp đi tất cả khối tình cảm thiêng liêng đó của cậu bé.

INTERNET
__________________

CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ

TÌNH GIA ĐÌNH


Câu chuyện cảm động thật, phải không các bạn!?
Cậu bé mới chừng 5 tuổi thôi, mà tình yêu đối với gia đình thật sâu đậm, gần gủi làm sao !

VỚI BỐ …

Như vậy, cậu bé là đứa trẻ mồ côi rồi ! Những lời cậu bé “nói chuyện” với bố mình, thật ra chỉ là những lời thì thầm khấn nguyện, vì bố đâu còn nữa !

Mắt cậu bé thật sầu thảm. "Em con đã về với bốcon rồi. Bố nói mẹ cũng sẽ về với bố sớm thôi, nên con nghĩ rằng mẹ sẽ có thể mang búp bê theo rồi đưa lại cho em con!"

Giả thuyết em gái của cậu bé nhỏ hơn cậu bé hai tuổi, thì cô bé ấy được khoảng ba tuổi. Vậy là cha cậu bé đã mất trong khoảng thời gian 3 năm, vào một thời điểm nào đó trong đoạn thời gian kể từ khi em gái cậu chào đời cho đến trước khi mẹ cậu gặp tai nạn. Từ suy tính đó, ta thấy cậu bé chịu tang cha chưa lâu lắm ! Vậy mà bây giờ…

Những lời của cậu bé nói với bố, tuy rằng bố đã đi xa, mà ta nghe thật gần gũi làm sao!

"Con đã nói với bốlà dặn mẹ đừng bỏ đi vội. Hãy chờ con mua quà ở tiệm này xong và trở về kịp tới nhà đã."       
  
“Gần gủi” như vậy là đong đầy tình bố con biết bao! Nói theo cách nói của Trịnh Công Sơn: “người chết nối linh thiêng vào đời”. Tình thiêng liêng ấy vượt không gian và thời gian. Tình thiêng liêng ấy muôn đời bất tử. Như có người đã cảm nhận: “Mẹ tôi mất, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mẹ đi khỏi mình một ngày nào hết. Tôi có cảm giác mình nối kết được với người quá cố và chúng tôi ở cùng nhau. Nhất là những khi tôi gặp chuyện xấu, nguy hiểm, thì tôi cảm nhận rõ nhất sự gần gũi của tôi với mẹ, với tổ tiên. Như có một linh hồn luôn đi theo tôi (xem DÀNH CHO GIỚI TRẺ, Phỏng vấn ca sĩ Trần Thị Thu Hà, Sống Đạo 132).

Vâng, như có bố luôn bên cạnh, cậu bé đã thì thầm với bố mình những tâm tình sâu kín nhất đang làm cậu bé đau khổ !

VỚI MẸ…

"Con cũng muốn mẹ con mang theo tấm ảnh này để mẹ đừng có quên con! Con yêu mẹ vàước mong rằng mẹ không phải rời xa con…

Không nhớkhông yêu ! Yêu thì luôn nhớ ! Được nhớ là biết mình được yêu ! Sợ người khác quên mình, là sợ mất tình yêu !

Tấm ảnh vô tri nhưng tình yêu đã thổi vào đó sự sống, nó không còn là tấm ảnh vô hồn(xem “Mãi mãi một bóng hình” Sống Đạo 93). Cậu bé yêu mẹ và không muốn mẹ quên mình. Cậu bé yêu mẹ, và không muốn mẹ xa mình.

Cậu yêu mẹ và biết mẹ thích gì. “Mẹ con thích hoa hồng màu trắng lắm ”.

Điều mà cậu bé biết, nói lên sự quan tâm của cậu bé đến mẹ của mình. Quan tâm đến mẹ như vậy, là cậu muốn làm vui lòng mẹ. Mai nầy lớn lên, cậu sẽ biết làm những điều tốt đẹp, biết cố gắng học hành, biết cố gắng thành đạt, cậu sẽ trao tặng mẹ những bông hoa tinh thần còn đẹp hơn vạn lần nữa… Nhưng, tội nghiệp cậu bé, nếu có ngày vinh quang của cậu, niềm vui gởi mẹ cũng chỉ là những lời thì thầm trong những phút thiêng liêng… Mẹ cậu bé đã đi xa rồi…

VỚI EM… 

Sự chọn lựa đầu tiên là con búp bê dành cho em gái của cậu, cô bé còn quá nhỏ để rời xa anh với cái chết thương tâm đến như vậy !

"Đó là đồ chơi mà em gái con ưa thích lắm luôn ao ước được tặnglàm quà vào dịp Giáng Sinh này. Em con cứ tin chắc là ông già Nô En sẽ cho em con món quà búp bê như vậy đó!"

Cậu bé để tâm đến niềm ước mơ của em gái mình, đó cũng chính là tình yêu thương chăm sóc của một người anh dành cho em. Niềm vui của em gái có được con búp bê, cũng chính là niềm vui của cậu bé bây giờ. Niềm vui của mẹ, của em gái, thật quan trọng với em làm sao !

BỨC TRANH CUỐI CÙNG CỦA MỘT GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC

Bà mẹ trẻ nằm đó, trong quan tài. Một tay ôm một bông hồng màu trắng tuyệt đẹp cùng con búp bê. Một tay ôm tấm hình một đứa trẻ đặt trên ngực như ấp ủ yêu thương ”.

Cậu bé vấn khăn tang có thể đang đứng đâu đó gần bên mẹ nó. Chuyến đi của mẹ nó mang đầy tình yêu thương, một bông hồng trắng cho chính bà, một con búp bê cho con gái bà, và tình yêu thương đấy ắp của đứa con trai dành cho cả gia đình chính là món quà thiêng liêng gởi về bố nó.

"Em con đã về với bố con rồi. Bố nói mẹ cũng sẽ về với bố sớm thôi, nên con nghĩ rằng mẹ sẽ có thể mang búp bê theo rồi đưa lại cho em con!"

Như một bức tranh thật đẹp, nhưng cũng thật buồn, đúng như lời người viết câu chuyện này đã tự nhận: “Tôi rời nhà quàn, mắt đẫm lệ ”, phải không các bạn ?

HÃY DÀNH THỜI GIAN CHO NHAU NGAY KHI CÓ THỂ

Tất nhiên, sống trong thời buổi này, cuộc sống nhiều khó khăn, bao việc lo toan vì miếng cơm manh áo, đâu dễ gì mỗi ngày có được hai bữa cơm gia đình quây quần đoàn tụ bên nhau. Nhưng nếu mọi thành viên trong gia đình luôn “quan tâm đến nhau” thì sẽ tranh thủ đến với nhau “ngay khi có thể ”, khó khăn mà vẫn nhớ về nhau, tìm về nhau, điều đó càng chứng tỏ tình thương sâu đậm mà mỗi người dành cho nhau. “Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo, thất bát sông cũng lội, cửu thập đèo cũng qua”. Sự cách trở không phải chỉ là biển rộng sông dài, núi cao rừng thẩm, mà còn là công việc, thời gian nữa… Nhưng khó khăn trên hết vẫn là “lòng người ”, nếu người ta muốn, thì người ta sẽ tìm mọi cách để vượt qua trở ngại, nhưng nếu người ta không muốn, thì người ta sẽ có hàng trăm lý do để dừng bước.

Chắc bạn nhớ câu chuyện “Hoa hồng tặng mẹ”: Một cô bé đã mua một bông hồng đặt lên mộ mẹ, và một chàng trai nhờ bài học đó, đã lái xe suốt đêm một mạch 300 cây số về nhà mẹ anh để trao tận tay mẹ mình bó hoa hồng, chứ không phải gửi qua đường bưu điện ( Hoa hồng tặng mẹ. Sống Đạo 99, trang 8).

Hãy dành cho nhau thời gian ngay khi có thể, vì sẽ đến lúc - mà thời gian thì trôi qua rất nhanh - chúng ta muốn có những ngày đoàn tụ trong mái ấm gia đình ngày nào cũng không được nữa!

Tâm tình một chút riêng tư

Có những lúc giữa không gian trầm lắng một mình, tôi hồi tưởng những kỷ niệm ngày xưa. Tôi thèm nghe tiếng ba tôi gọi tên tôi: “Tiếng ơi, về ăn cơm ! - Mai đi nơm cá với ba nhen ! - Thứ năm được nghỉ học, con lùa bò vô đồng tiếp ba đạp lúa nha…”  Tôi muốn được ngồi bên ba nói chuyện, tôi muốn mỗi lần về thăm nhà được trao cho ba vài món quà nho nhỏ mà ba yêu thích: vài gói trà Con Két, ít gói Bastos Xanh, Vài hợp thuốc ngâm rượu Thảo Nam Sơn… Lớn lên, những ngày ba bệnh, ba thường nói: “Ước gì ba thấy con làm lễ một lần rồi ba chết cũng được…”. Đã xa rồi những ngày đó, ba đã ra đi rồi… Ba ra đi mà niềm mơ ước không tròn, những ngày ấy tôi còn làm thầy và nhiều gian khổ !

Cho đến giờ phút này, tôi may mắn đang còn mẹ ! Có rất nhiều lần tôi chiêm bao thấy mình về quê nhà ở trong ngôi nhà lá xóm giòng ngày còn thơ bé, được ngồi bên mẹ ăn mấy cái bánh kẹp mới vừa lấy ra từ trên bếp còn nóng hổi.  Nhớ lại thuở tôi còn học Tiểu Chủng Viện, có lần về nghỉ hè, năm ấy tôi chừng 16 tuổi, sao mà thèm bánh xèo quá sức tưởng tượng, mẹ tôi làm bánh xèo cho tôi ăn, tôi ăn 10 cái rồi mà còn… thèm, sức trai mà, tôi dứt luôn cái thứ 11, thì Chúa ơi,  đứng lên hết muốn nổi ! (để hôm nào tôi về hỏi mẹ, xem mẹ tôi còn nhớ … cái “ kỷ lục” này của tôi không ?!).

Có những buổi trưa hè mắc võng ngoài vườn nằm đưa em, hay dẫn em đi bẻ xoài ăn nước mắm đường, hay ngồi dạy em những bài học ở trường… Ôi, những kỷ niệm gia đình thật êm đềm, bình  dị  và hạnh phúc làm sao ! Tuy đã xa… nhưng tôi vẫn còn nhớ như in ở trong lòng mình !

Bạn đọc thân mến,

Những kỷ niệm êm đềm trong gia đình sẽ là hành trang để ta tiếp tục cuộc hành trình trong cuộc sống. Khi đương đầu với những bước chông gai, ta nhớ về tình cha , nghĩa mẹ, ta nhớ về bổn phận đối với anh em, ta nghĩ về niềm vui của cha mẹ khi thấy ta khôn lớn và thành đạt.

Mai sau, trên vạn nẻo đời, bầu khí mái ấm gia đình đầy yêu thương sẽ tồn tại mãi mãi. Không gian và thời gian có thể khác đi, cách thể hiện có thể khác đi, nhưng tình yêu thương trong gia đình vẫn còn đó, quấn quít bên nhau, gần gũi và đan quyện vào nhau. Tình yêu của ông bà cha mẹ phù hộ cho con cái,  những người con luôn tưởng nhớ về cha mẹ, anh em thương yêu đùm bọc và che chở cho nhau. Tình yêu ấy không phải một sớm một chiều mà có được, nó đã được hình thành từ tiếng ru trẻ thơ bên chiếc nôi của mái ấm ngày nào, nó được buộc chặt từ năm tháng buồn vui, những bước thăng trầm của mái  ấm gia đình.

Tình yêu mà cậu bé kia đã dành cho mẹ và em gái thật tuyệt vời, khó mà tưởng tượng ra nổi.”

Như, ai đó đã viết những vần thơ:

“Nếu có bao giờ con yêu mẹ
 Hãy yêu đi khi mẹ còn đây
 Còn biết được những giòng tình cảm
 Ngọt ngào êm dịu lẫn nồng say…”

 Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG
_________________

Mời bạn xem Video Nghệ Thuật Sống 005: Búp Bê và Bông Hồng Trắng.
 https://youtu.be/Vm_tRqemVn0
 

 

 

Đang có 193 khách và không thành viên đang online

15705912
Hôm nay
Hôm qua
Tuần này
Tuần rồi
Tháng này
Tháng rồi
Tất cả
16164
13461
88900
15532275
264330
413215
15705912

Your IP: 3.141.42.195
Server Time: 2024-12-21 19:00:55