CN 04 PS: Vị mục tử nhân lành mẫu mực

  • In bài này
Bạn đánh giá:  / 0
DỡHay 


 

CN 04 PS: Vị mục tử nhân lành mẫu mực

Ngài có trái tim dạt dào yêu thương của “Người Cha" bao dung, nhân từ, và trái tim của một "người mẹ" dịu dàng, âu yếm. “Giê-ru-sa-lem, đã bao lần ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ ấp ủ đàn con dưới cánh”. (Lc.13,34).  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

    SUY NIỆM TIN MỪNG      
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH C
(Ga.10,27-30)
****


VỊ MỤC TỬ NHÂN LÀNH MẪU MỰC

Tôi ban sự sống đời đời cho chiên của tôi. 27 Khi ấy Chúa Giê-su nói với người Do-thái rằng: chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi. 28Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. 29 Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha. 30 Tôi và Chúa Cha là một."
___________

SUY NIỆM

VỊ MỤC TỬ NHÂN LÀNH MẪU MỰC

Vị Mục Tử Nhân Lành:

1. Có Trái tim Người Cha Nhân Hậu

Chúa Giê-su là vị mục tử nhân lành mẫu mực, vì Ngài là người và cũng chính là Thiên Chúa. Ngài là hình ảnh của Chúa Cha nhân hậu. “Ta và Cha là một » (Ga.30,10).

Ngài có trái tim dạt dào yêu thương của “Người Cha" bao dung, nhân từ, và trái tim của một "người mẹ" dịu dàng, âu yếm. “Giê-ru-sa-lem, đã bao lần ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ ấp ủ đàn con dưới cánh”. (Lc.13,34).

Nên, Chúa Giê-su thương yêu, gần gũi, quan tâm từng con chiên bằng trái tim yêu thương vô bờ bến. Tình yêu ấy thể hiện qua nhiều cách, mà đỉnh cao là Ngài trở thành Chiên Con Hiến Tế trên Thập Giá để cứu sống đàn chiên mình. Tất cả nói lên và chứng minh Tình Yêu Thiên Chúa là không có ngôn ngữ nào diễn tả nổi – “Tình yêu của người cha nhân hậu” (Lc 15,11-32) -  ngoài Thập Giá của Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta.

2. Nuôi sống đoàn chiên

Chúa Giê-su, vị Mục Tử Nhân Lành, luôn dẫn dắt “đoàn chiên” đến cánh đồng xanh bát ngát cỏ non, để đoàn chiên “được sống, và sống dồi dào”.

Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ (Ga 10,9).

Sự sống không phải là “sống để mà sống”, mà “sống cho ra sống”. Sự sống đạt đến đỉnh cao hoàn hảo, chính là sống một cuộc đời làm “con cái Chúa”.

Sống như thế, là kết hợp với Chúa, được truyền sức sống từ Thiên Chúa. Sức sống ấy là “cánh đồng xanh lương thực bất tận cho đoàn chiên”, là Thánh Thể, nguồn sống vô tận và viên mãn của con người.

3. Bảo vệ đoàn chiên

Cuộc sống không luôn bình an. Trên cánh đồng màu mỡ xanh tươi cuộc đời, không luôn luôn yên tĩnh. Có sói rừng, có thú dữ, có muôn thứ cạm bẫy bủa vây.

“Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé. Anh em hãy đứng vững trong đức tin mà chống cự”(1Pr 5,8-9a).

Không có bình yên đích thực nào nằm ngoài Tình Yêu của Thiên Chúa, ta an lòng núp ẩn trong sự che chở của Ngài, như con chiên bé nhỏ nằm trong vòng tay bảo vệ của Ngài.

Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên (Ga 10. 11).

4. Chăm sóc đoàn chiên

Trong dòng đời, có lúc vì đuối sức, ta bị tụt lại đằng sau. Có khi đồng loại bỏ rơi ta. Có khi ta tự bỏ rơi chính mình, ta lạc lối, lầm đường.

Khi sự việc ở bờ vực của sự tuyệt vọng, ta mới nhận ra Ngài luôn theo dõi và can thiệp vào cuộc đời ta đúng lúc. Vì, Ngài luôn đồng hành với ta, quan tâm đến ta. Thiên Chúa là Tình Yêu. Chúa Giê-su là con đường tình yêu. Tình yêu luôn là sự đồng hành. Tình Yêu không thể có sự bỏ rơi.

DẤU CHÂN TRÊN CÁT Một đêm kia, có một chàng trai đi vào giấc mộng. Chàng nằm mơ thấy mình được hân hạnh đi sánh vai với Chúa  trên một bãi biển thơ mộng.Trên bầu trời đầy trăng sao đang phản chiếu những hoạt cảnh vui buồn lẫn lộn qua từng giai đoạn của cuộc đời chàng. Xuyên qua từng giai đoạn cuộc đời ấy, chàng chú ý thấy hai dấu chân in hằn trên bãi cát: một dấu chân bé nhỏ của chàng và dấu chân kia lớn hơn của Chúa, Người Bạn Ðồng Hành.

Khi hoạt cảnh cuối cùng của đời chàng vừa chấm dứt, chàng quay đầu nhìn lại những dấu chân trên cát. Và chàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhiều lần trong cuộc đời chỉ lưu lại một dấu chân duy nhất trên cát. Ngay lúc ấy, chàng cũng nhận định rằng đó chính là những thời gian mà chàng gặp nhiều thương đau thử thách nhất trong cuộc sống!

Nhận định này đã làm chàng sầu buồn khôn tả! Lúc ấy chàng mới mạnh dạn thưa trình với Chúa: "Thưa Ngài, Ngài đã chẳng tuyên bố rằng một khi con đã quyết tâm theo Ngài, thì Ngài sẽ sánh vai bước đi với con trong suốt cuộc đời con. Nhưng tại sao, con nhận thấy trong những quãng thời gian mà đời con gặp những thương đau thử thách khổ cực nhất, thì chỉ còn lại một dấu chân trên cát?! Con không thể hiểu tại sao chính những lúc con cần sự nâng đỡ khích lệ của Ngài thì Ngài lại bỏ con?"


Lúc đó Chúa mới mỉm cười âu yếm trả lời chàng thanh niên: "Hỡi con yêu dấu của Ta. Ta luôn luôn yêu thương con và không bao giờ xa lìa con. Phải, chính trong những thời gian con bị thử thách và khổ đau, con nhận thấy chỉ còn lại một dấu chân trên cát, vì những lúc ấy Ta đã cõng con trên đôi vai quyền năng của Ta”.

Tự do nào cũng có không gian an toàn của nó. Dòng đời dạy ta nhiều bài học nước mắt, và vì thế, ta mới hiểu thế nào là tự do tung tăng nô đùa trong không gian Tình Yêu của Thiên Chúa. Lìa xa Ngài, lánh xa Ngài, ta không đủ khôn ngoan để biết được và chọn lựa con đường không vực thẳm, thú dữ, bóng tối và thần chết.

Mãi mãi ta vẫn là trẻ thơ trong Tình Yêu Thiên Chúa. Một trẻ thơ không dại khờ, mà khôn ngoan vì ta lớn lên trong Thánh Thần và trong Ánh Sáng Lời Chúa soi lối dẫn đường cho chúng ta.

5. Quy tụ đoàn chiên nên một trong Tình Yêu.

Một đoàn chiên không thể bình yên khi chỉ biết đương đầu với kẻ thù và những nguy hiểm từ bên ngoài, mà còn phải biết ngăn ngừa và tránh xa những nguy hiểm từ bên trong.

Kẻ thù ở trong nội bộ đoàn chiên, kẻ thù ở trong chính tâm hồn của mỗi con chiên, cũng là những kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, không thua gì kẻ thù ở bên ngoài, thậm chí có khi còn nguy hiểm hơn cả bên ngoài nữa !

Tất cả mọi người đều là con cái Chúa. Thiên Chúa yêu thương con người, và Ngài muốn con người biết chấp nhận nhau, đoàn kết yêu thương nhau. Thiên Chúa muốn quy tụ con người “nên một” trong Tình Yêu của Ngài.

Phần con, con đã ban cho họ vinh quang mà Cha đã ban cho con, để họ được nên một như chúng ta là một. (Ga.17,22).

Con người nhân danh gì để đối xử với nhau ?(xem thêm: “Tôi cần giấy chứng nhận làm người” ở cuối bài suy niệm này).

Miếng ăn, tiền của, danh vọng...làm con người chia rẽ, tranh giành, cấu xé nhau... Có câu: “Người đối với người là sói”.

Chỉ có Tình Yêu, con người mới đi đến bến bờ an bình và hạnh phúc đích thực. Bài học về Tình Yêu cao cả chính là Bí Tích Thánh Thể, Bí Tích Tình Yêu. "Yêu thương như Thầy".

Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. (Ga 15,12-15.17).

Đức Giê-su - vị Mục Tử Nhân Lành – Ngài, và chỉ có Ngài – mới có thể quy tụ đoàn chiên thành một, trong tình yêu, hòa bình, hạnh phúc, và cuộc sống vĩnh hằng.

Tôi còn có những chiên khác không thuộc ràn này. Tôi cũng phải đưa chúng về. Chúng sẽ nghe tiếng tôi. Và sẽ chỉ có một đoàn chiênmột mục tử (Ga 10,16).

Lạy Chúa,

Giữa muôn thứ âm thanh trên cuộc đời này,
cho con vẫn biết nghe tiếng Chúa,
để con luôn vui bước theo Ngài
được Ngài dìu dắt suốt đời con...

Giữa muôn nẻo đường đời,
cho con luôn nhận ra con đường của Chúa,
để con không lầm đường lạc lối
được Ngài đồng hành đến cuối đời con...

Giữa trăm phe ngàn phái phàm nhân,
cho con nhận ra đâu là đoàn chiên thuộc về Chúa,
để đời con như chút hương tầm thường dâng Chúa...
Vinh danh Ngài là ân huệ triền miên. Amen.

Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG

 

 

BÀI ĐỌC THÊM

TÔI CẦN... GIẤY CHỨNG NHẬN LÀM NGƯỜI
 

 

Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.

- Soát vé

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.

Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :

- Ðây là vé trẻ em.

Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :

- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?

(Ảnh minh họa)
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :

- Anh là người tàn tật ?

- Vâng, tôi là người tàn tật.                                                                                                  

- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.

Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :

- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.

Cô soát vé cười gằn :

- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?

Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên: - “Anh chỉ còn một nửa bàn chân”.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo :

- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :

- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…

______________

Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.

Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…

Trưởng tàu cũng hỏi :

- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?

Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .

Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :

- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.

Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :

- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.

Trưởng tàu nói kiên quyết :

- Không được.

Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :

- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.

Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :

- Cũng được.



Một vị lão thành có gương mặt phúc hậu như một tiên ông ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :

- Anh có phải đàn ông không ?

Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :

- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?

- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?

- Ðương nhiên tôi là đàn ông !

- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?

Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?


Mọi người chung quanh cười rộ lên.


Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :

- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?

Vị lão thành lắc lắc đầu, nói :

- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.

Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu.

Cô nói với vị lão thành :

- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.

Vị lão thành với nét mặt uy nghi thiên phú chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :

- Cô hoàn toàn không phải người !

Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :

- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?

Vị lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:

 - Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…

Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.

Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

SƯU TẦM