Trên đò Bến Bạ tản mạn ông mặt trời | Phạm Quỳnh Anh

  • In bài này
Bạn đánh giá:  / 0
DỡHay 


TRÊN ĐÒ BẾN BẠ TẢN MẠN ÔNG MẶT TRỜI

 

Phạm Quỳnh Anh có những xác tín như vầy nè:
-  Tôi được ban cho ánh sáng và sự sống để tự do sáng tạo đời mình. Tôi chọn cách lên đường năng động trong mọi hoàn cảnh để tìm kiểm chứng tầm quan trọng của vấn đề này nơi chính bản thân tôi.

 

 

 

 

 

Tâm tình bạn trẻ

PHẠM QUỲNH ANH

Chia sẻ cùng bạn


 

TRÊN ĐÒ BẾN BẠ TẢN MẠN ÔNG MẶT TRỜI
 

Có nhiều khoảnh khắc nào trong ngày, tôi lại yêu thích buổi rạng đông. Trong một miền quê yên bình, thời khắc rạng đông sao trong lành và thân thương đến lạ. Khi mặt trời chưa lên cao, chỉ mới vừa kịp nhú lên ở phía xa xa, màn đêm không còn bao trùm lấy mọi cảnh vật nữa, nhường chỗ cho một ngày mới có nhiều niềm vui và tin yêu hơn, kẻ lữ hành cảm nhận như niềm hạnh phúc đã bừng sáng trong tâm hồn. Ngước nhìn lên bầu trời cao và trong xanh, từng đám mây nhẹ nhàng trôi lững lờ, Vầng Hồng còn ngại ngùng e ấp ở phía xa xa.

Sáng tinh mơ, nghe rất rõ tiếng chim hót líu lo trên cành cây khế ở sau vườn. Rồi tiếng chim gõ kiến gõ tí tạch vào thân cây mít. Cảnh vật như bừng tỉnh, tràn đầy sức sông, chen lấn sự huyên náo của một ngày mới. Có lẽ khung cảnh đẹp nhất khi bình minh thức dậy chính là cánh đồng lúa. Cánh đồng lúa xanh mượt, đang thì con gái vươn mình thức dậy. Trên những chiếc lá sắc nhọn còn đọng lại vài hạt sương bé tý, long lanh. Khi mặt trời lên cao, ánh nắng nhẹ chiếu vào hạt sương khiến nó lấp lánh. Cơn gió buổi sáng mai thật mát lạnh và trong lành như không hề vướng chút bụi bẩn nào. Có lẽ đây là khoảnh khắc mọi thứ thật trong lành và êm ái. Ngày mới thường bắt đầu một cách tươi đẹp và viên mãn như vậy.

Từ sáng sớm, nhiều bác nông dân đã dắt trâu ra đồng gặm cỏ. Ở đây vẫn còn mấy bác trâu già hiền lành, những chú nghé ngọ tung tăng quấn quýt chân trâu mẹ, hình ảnh thật gần gũi người nông phu. Tiếng bước chân đi rất êm, tiếng nhai cỏ sột soạt khiến có cảm giác như đất trời còn chưa bừng tỉnh hẳn. Ánh nắng dịu nhẹ lan vào da thích thú đến lạ, êm ái, không bỏng rát như nắng lúc trưa và lúc chiều. Vầng Hồng chăm chỉ mỗi ngày  ghé thăm xóm làng như vẫy gọi nhiều cô cậu học sinh đi học trong tiếng chim hót líu lo. Khung cảnh ấy khiến cho ngày mới bắt đầu thật vui tươi và hứng khởi.

Chợt muốn nghe lại ca từ một bài hát êm êm:

“Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta trả ơn cuộc đời.
Làm sao ta đền đáp bao người, nâng ta lên qua bước đời chênh vênh.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta chuộc hết lỗi lầm.
Làm sao ta thanh thản tâm hồn, xuôi đôi tay đi giữa hừng đông.

Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này.
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội.
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa.

Cho tôi được cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.
Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca…”

Bên kia sông tiếng chuông vọng lại, như báo hiệu cuộc tranh đấu để sinh tồn trên thế gian bắt đầu vòng quay mới sau khi để yên cho con người trên tám giờ đồng hồ yên ả. Người lữ khách nhìn lên ánh dương đang vươn dậy đầy uy lực và nhiệt huyết  như tiếp sức để sáng tạo đời mình theo cách của một cuộc sống đã được Thiên Chúa lập trình cách nhiệm mầu, được nội tâm hóa sẵn sàng. Nói theo giới trẻ thì đó là một cuộc sống chấp nhận vượt qua những gì là bình thường để “phá cách”, “làm mới” trong ý nghĩa sâu xa của cuộc đời. Ai nhận ra cuộc đời là hành trình không dừng lại sẽ bị thôi thúc dấn thân trên bước đường mới. Có một vị hiệp khách nói thế này: “Với một con người trầm tư, mà lại thích phá bứt mọi ràng buộc để phóng mình như Phạm Quỳnh Anh thì bất cứ bước đột phá nào đều phải trả giá. Đúng.

Để có thể phát huy hết nét độc đáo của một nhân vị mà Chúa đã đặt để nơi mình, trong một sống một cuộc sống khá chật vật mới có thể đi vào tận sâu con tim mới nhận ra tầm quan trọng của cuộc sáng tạo mới nơi chính mình mỗi ngày, mỗi đoạn đường mà nỗ lực vượt qua những rào cản. Cuộc sống ẩn dật hay công diện đều cần tố chất tạo nên nghị lực, giúp Phạm Quỳnh Anh tự do sáng tạo nên cuộc đời mình.

Phạm Quỳnh Anh có những xác tín như vầy nè:

-  Tôi được ban cho ánh sáng và sự sống để tự do sáng tạo đời mình. Tôi chọn cách lên đường năng động trong mọi hoàn cảnh để tìm kiểm chứng tầm quan trọng của vấn đề này nơi chính bản thân tôi.

-  Tôi chỉ có thể khám phá nét độc đáo của mình để sáng tạo đời mình trong tính duy nhất không thể thay thế của một nhân vị cá biệt.

-  Khát vọng tăng trưởng nơi bản thân mình, nó giống như một quy luật tiến hóa mà chỉ bằng cầu nguyện, suy tư mới thấm nhập được. Cũng như thuyết tiến hóa của Charles Darwin, đời sống tâm linh của tôi cho thấy những gì yếu thế hay lỗi thời phải được đào thải để nhường chỗ cho một cuộc mạo hiểm hay một bước nhảy vọt. Tôi cho rằng, chấp nhận sáng tạo là chấp nhận bước vào cuộc phiêu lưu, ra khỏi mình, ra khỏi những gì là cũ kỹ để bước vào một thế giới dành cho những người đam mê dấn thân sống những gì tốt đẹp hơn.

Ơ kìa, mặt trời rực rỡ đã hiện lên trước mắt biến màu dần trong bước chuyển huyền ảo của đất trời. Tầng tầng, lớp lớp bụi hồng ánh sáng dần trùm lan khắp không gian như thoa phấn lên những tán dừa nước ven sông Vàm Cỏ Đông, khiến chúng trở nên nguy nga, diễm lệ. Màn đêm mờ ảo đang lắng dần rồi chìm vào đất. Con sông Vàm Cỏ Đông như bồng bềnh nổi giữa một biển hơi sương.

Giây phút kì diệu đã đến. Mặt trời đang mọc. Bầu trời lúc rạng sáng chuyển biến rất nhanh, có thể nhận rõ từng bước một. Phía Đông, sắc trắng đổi dần sang màu hồng phớt. Những tia sáng hình rẻ quạt xuyên thủng lớp mây dày xốp. Ánh sáng ban mai lan tỏa khắp nơi, cảnh vật bừng thức dậy trong làn gió trong lành, mát rượi. Hàng vạn ngôi nhà to nhỏ, cao thấp nhấp nhô dần dân hiện rõ đường nét, sắc màu. Những vùng cây xanh bỗng òa tươi trong nắng sớm. Hàng cây ven sông ướt sương, lấp lánh dưới ánh mặt trời tinh khiết.

Ánh Hồng đang chạm vào những mảnh vỡ cuộc đời, trầy xước đau đớn mà vẫn nhẹ nhàng sáng tạo đời mình. Thật tình, tôi còn muốn đi tìm kiếm một ý nghĩa hợp lý nào đó để diễn đạt hình ảnh một mặt trời tĩnh tại rực lửa trong lòng vượt qua nhiều khó khăn bằng một khả năng tự lập tuyệt đối. Ánh Hồng đang chạm đến cõi siêu nhiên trong thân phận lữ khách đương đầu với sóng gió bên trong tâm hồn mình và cả bên ngoài đời nữa.

Phải rồi, Thiên Chúa đã muốn sáng tạo một thế giới biến dịch, ở thể động để cho con người mặc sức sáng tạo chính mình tùy sự khôn ngoan của mỗi người, và định hình nó trong khuôn mẫu rất tự nhiên mà cũng siêu nhiên. Và như thế, chúng ta chỉ thực sự sáng tạo đời mình khi chạm đến thiêng liêng, vì nếu tôi sáng tạo theo khuôn mẫu sẽ bị phá vỡ bởi sự chết và thất bại theo kiểu thế gian: mất mát và đau khổ thì tôi đâu hy vọng gì vượt qua mọi giới hạn phàm nhân để đi tới? Tôi nhận ra rằng, cần vạch ra đâu là những cản trở để có thể vượt qua cách ngoạn mục để chạm đến thiêng liêng. Và lòng tôi cháy bỏng như cánh đại bàng muốn bay cao, không phải để ra uy, nhưng để tìm kiếm sự sáng tạo trên cao, sự sáng tạo không thể bị phá vỡ!

Ông Mặt Trời đầy trách nhiệm và vinh dự để phá bỏ những rào cản để bản thân tự do sáng tạo đời mình. Người ấy đã sẵn sàng phóng đi, vượt lên trên những thất bại của mình trong tầm mắt đời, lướt qua nhiều điều không thuận lợi cho một cuộc sáng tạo bản thân mình từ bên ngoài để cười xòa trong buổi sáng sớm, bên ly cà phê phảng phất bay lên những sợi khói thần bí. Sáng tạo bản thân không còn là yếu tố phụ họa nhưng là một đòi hỏi gắt gao với những ai khát khao xây dựng một cuộc sống có ý nghĩa. Sáng tạo bản thân đòi phải lội ngược dòng.

Ông triết gia Kierkeegard quả quyết rằng không đam mê, con người như cây khô không nhựa sống, bất động. Hãy bám chặt vào ánh sáng đang soi chiếu cuộc đời mình, níu lấy và trùm lên toàn bộ cuộc đời như sức mạnh vô hình, hướng ý chí và toàn diện con người mà viết lên định mệnh đời mình từng ngày, không phải trên giấy, nhưng trong chính tâm hồn mình, trong cung nguyện thiêng liêng có Thiên Chúa ở đó.

Dưới ánh mặt trời từng ngày, hãy sống đam mê để sáng tạo cuộc đời mình trong tính duy nhất và độc đáo cá nhân, đam mê sáng tạo trong mọi hoàn cảnh và mọi sự việc mình làm. Chúng đánh tan mọi chủ nghĩa đơn điệu khiến nhàm chán cuộc sống. Sáng tạo kết hợp với đam mê để bước vào một cuộc phiêu lưu như ánh hừng đông đang lên trên thành phố, trên mọi mặt trận, phá tan âm u bóng tối vây quanh. Và, trong cung nguyện tâm hồn, hãy tẩy sạch, mở rộng con đường lên, vén mở viễn tượng mang tính siêu việt đến cấp độ hoàn thiện riêng đặt để trong ý thức rằng chính mình là tác giả cuộc đời mình, một cuộc đời hướng mãi về phía hừng đông, bước tới, và bay lên. Bay lên...
 

Trên con đò Bến Bạ, sông Vàm Cỏ Đông
29.03.2019

Phạm Quỳnh Anh
_____________________

(Ảnh sưu tầm từ Internet)