You are here:

Dòng sông chở nặng mùa nhớ | Phạm Quỳnh Anh

Bạn đánh giá:  / 0
DỡHay 


Dòng sông chở nặng mùa nhớ | Phạm Quỳnh Anh

Dưới trời quê Tân Trạch, lại cảm nhận thật gần gũi với quê mình - Cù Lao Tây.  Và dường như lữ khách đang say khi hít hà những men hương đồng gió nội mà có lẽ từ rất lâu rồi điều đó như một mảnh ghép đã gắn chặt trong trái tim này, một trái tim đang xao xuyến nỗi nhớ quê nhà đầy yêu thương…

 

 

 

 

 

 

Tâm sự của bạn

PHẠM QUỲNH ANH

Chia sẻ cùng bạn

DÒNG SÔNG CHỞ NẶNG  MÙA NHỚ
 

Dòng sông chảy qua Nhà thờ  Tân Quới, Cù Lao Tây

Ai là những người con xa quê mà không phải thổn thức tình yêu quê với nỗi nhớ. Trong ký ức dài dằng dặc, sâu thẳm con tim mênh mông vẫn có niềm nhớ gắn vào từng cành cây, ngọn cỏ, nhớ con sông quê mùa nước lớn đục màu phù sa, nhớ hàng hàng những cánh đồng màu mạ non xanh mươn mướt kéo xuống cả bầu trời trong xanh, hòa quyện ánh mai của một ngày hè tươi sáng. Dưới trời quê Tân Trạch, lại cảm nhận thật gần gũi với quê mình - Cù Lao Tây.  Và dường như lữ khách đang say khi hít hà những men hương đồng gió nội mà có lẽ từ rất lâu rồi điều đó như một mảnh ghép đã gắn chặt trong trái tim này, một trái tim đang xao xuyến nỗi nhớ quê nhà đầy yêu thương…

Khi cất bước ly hương mới nhận ra rằng mình đã thực sự lớn lên, thực sự xa rời vòng tay cha mẹ, thực sự bước đi những bước đi tự lập đầu tiên. Mỗi người con quê hương khi lớn lên luôn chất đầy nhiều kỉ niệm: kia là góc trường thân quen, nơi ấy là ngõ xóm bé nhỏ có những người bạn cũng nhỏ bé, trưởng thành bên nhau chia sẻ chung một mảng trời kỉ niệm thân thương, ấm áp. Đâu có phải vì là “bé nhỏ” nên dễ dàng chìm lắng xuống thấp hơn cái cuộc sống xô bồ, vội vã. Tình yêu quê mẹ đã tích tụ lại nơi đáy lòng này, và rồi hôm nay như trào dâng một miền cảm xúc thiết tha.
 

Dòng sông chảy qua Nhà thờ  Tân Quới, Cù Lao Tây
 

Sáng nay, nỗi nhớ chợt trào dâng, Nhớ quê, ừ thì là nhớ, mà nhớ quê, nhớ nhà, nhớ tất cả những gì thuộc về gia đình, nơi có “men say” của đời tôi – mỗi lần trở về lại gợi bao nhớ bao thương, bao nỗi niềm thổn thức…Tự nhiên muốn ngửi lại một chút mùi thơm ngòn ngọt, ấm ấm của hạt lúa non mà trước đây ngày ngày đi học về lúc nào cũng xông ngào ngạt vào mũi tưởng chừng như quá quen thuộc. Mấy năm xa rời, chỉ mấy năm thôi, dưới sức ép cuộc sống dường như những đứa con Cù Lao cũng sắp quên cái hương vị dư âm quen thuộc ấy rồi. Về Tân Trạch, chân đi trên bờ mẫu, đếm mấy bụi cỏ mần chầu, nghe hương lúa chợt thấy mình quá vô tâm với chính mình, với những thứ tưởng chừng như quá đậm sâu mà cứ nghĩ là sẽ mãi là của mình.

Nơi này cũng có biết bao cảnh đẹp, cũng hồn hậu chơn chất mà khác hẳn hình ảnh quê hương in đậm vào trong cõi nhớ. Nhưng có lẽ in đậm trong tôi nhất đó là hình ảnh con sông quê hương. Tôi viết mãi về dòng sông quê mà không thấy chán. Nhớ buổi sáng thanh bình những ngày thơ ấu cũ, khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới. Lúc này cũng là lúc mọi người ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả vùng. Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muốn được nặng mẻ lưới.
 

Dòng sông chảy qua Nhà thờ  Tân Quới, Cù Lao Tây
 

Ngày xưa dòng sông chảy qua Cù Lao mình hiền hoà và ấm áp làm sao. Khác hẳn những lúc sông cuộn mình giận dữ nuốt chững vào lòng mấy vạt đất trải dài. Nhớ nơi ấy thuở nào chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nước gợn sóng lung linh, dòng sông như được dát một lớp bạc óng ánh. Lúc này bọn trẻ cả lớn nhỏ, trai gái túa ra bờ sông, ngồi xuống dưới những tán cây me ngồi hóng mát và vui chơi thật là thú vị rồi  kể cho nhau nghe những câu chuyện đến buồn cười, nhiều khi chẳng hiểu gì đứa nọ nhìn đứa kia bắt chước rồi cùng cười vang. Ngồi trên bờ sông và đón những làn gió mát rượi từ sông đưa lên, lòng trẻ thơ thảnh thơi sảng khoái đến vô cùng. Những ngày hè ấy lũ trẻ mới trong sáng, vô tư, tuyệt vời làm sao.

Khi tiết trời lạnh thì chẳng đứa nào dám thò chân xuống nước, mặt sông cũng phẳng lặng, buồn như đông vậy. Chỉ có những đám lục bình tím ngăn ngắt lững thững trôi xuôi theo dòng nước buồn thiu. Thỉnh thoảng gió mơn man dạo bên sông không chịu nổi sự yên lặng của dòng sông, khẽ trêu chọc làm mặt sông lay động gợn sóng. Con sông vẫn lặng lẽ dõi theo lũ trẻ làng...

Trong cái yên lặng của không gian xưa mà như nghe như vọng đến hôm nay tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre, tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ. Điều đó đã vỗ về trọn tâm hồn tuổi thơ. Con sông hiền từ như mẹ mặc lấy cho đám trẻ con sự thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học i tờ. Nhớ làm sao những trưa hè nóng bức, bọn con nít “liên xóm” túm tụm cả chục đứa lại tắm sông. Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức. Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả một khúc sông đó chớ. Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với những đứa con quê chăng?

Thấy sao đúng quá câu hát mà ca sĩ Phạm Thanh Thảo cất lên, bài “Con Sông Tuổi Thơ Tôi”:

“Con sông tuổi thơ tôi, những ngày xưa xa rồi
Sông mang bao niềm nhớ những kiếp người xa xôi
Con sông tuổi thơ tôi nhớ ngày xưa lên đường
Mẹ tiễn cha xuống thuyền rưng rưng dòng lệ rơi.

Con sông tuổi thơ tôi những ngày thơ tới trường
Nghe đôi bờ sóng hát câu hát ru à ơi
Nắng chiều buông bến đợi nhuộm tím con thuyền tôi
Tiếng đò ơi ai gọi nao nao cả ráng chiều.

Xanh xanh đồng ngô xanh tháng ngày sông vỗ về
Trăng nghiêng say ngọn gió tiếng sáo ai lả lơi
Trôi đi hỡi sông ơi chiếc thuyền tôi bé nhỏ
Chở khát khao mong chờ theo sông về biển khơi…”

Nơi đây, con sông Vàm Cỏ Đông lại đang vỗ về và lẳng lặng nghe niềm tâm tư của tôi. Mỗi khi vui, khi buồn tôi đều ngồi lặng lẽ tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân hiền hoà, nhẫn nại, thân thiết. 

Thế đó, dòng sông xưa, dòng sông hôm nay cũng đã gắn bó với bao vui buồn của tôi rồi như chứng kiến bao thăng trầm của những đứa con làng. Chính vì vậy mỗi khi xa quê thì dường như dòng sông đã hằn sâu vào kí ức của mỗi người con quê, nghẹn đắng trong lòng trên con đò rời xa quê hương…

Tân Trạch
01.04.2019

Phạm Quỳnh Anh

___________________

(Bài viết bạn đọc gửi, ảnh minh họa của thegioiriengtu.com)

 

 

Đang có 88 khách và không thành viên đang online

12697208
Hôm nay
Hôm qua
Tuần này
Tuần rồi
Tháng này
Tháng rồi
Tất cả
8517
9010
56717
12578560
176912
303367
12697208

Your IP: 18.218.184.214
Server Time: 2024-04-19 21:23:07