SỢI NẮNG RƠI NGHIÊNG…
SỢI NẮNG RƠI NGHIÊNG…
Lối em về chiều nay nắng rơi nghiêng
Lá đã mục từ kiếp nào chẳng rõ
Những lời ca không còn ai hát nữa
Phố đông người sao chẳng thấy ai quen ...
SỢI NẮNG RƠI NGHIÊNG…
Lối em về chiều nay nắng rơi nghiêng
Lá đã mục từ kiếp nào chẳng rõ
Những lời ca không còn ai hát nữa
Phố đông người sao chẳng thấy ai quen
Em trở về kỷ niệm đã bình yên
Cơn đau mất anh ngày nao giờ liền sẹo
Những vết thương đi hết đời không hiểu
Như mặt trời kia sợ bóng tối quay về?
Ta còn nợ nhau một hẹn thề
Ta còn nợ nhau tình yêu bất tử
Trải nghiệm rồi mới biết trên con đường tình sử
Ta có thể bỏ quên bao câu hứa bên đời
Vậy mà sao nỗi nhớ chưa phai
Bao cô gái còn giận người thay đổi
Những chàng trai vẫn hứa lời nông nổi
Phố đông người bỗng cất những bài ca
Em trở về ký ức đã phai nhòa
Giờ chẳng trách hẹn hò ngày dâu biển
Ở nơi nào đôi khi còn nhớ đến
Vết thương giờ hóa sợi nắng rơi nghiêng…
ĐẶNG THỊ THANH HƯƠNG
TGPN. 1/2016