008. NĂM MƯƠI BẢY XU
008. NĂM MƯƠI BẢY XU
Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì nhà thờ chật cứng.
008. NĂM MƯƠI BẢY XU
Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì nhà thờ chật cứng.
“Con không vào được lớp học Chủ Nhật”. (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em), cô bé nức nở nói với vị giám mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị giám mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.
Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa.
Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị giám mục - người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.
Khi liệm xác cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu, và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nguệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến Lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, vị giám mục đã không thể cầm được nước mắt.
Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị giám mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ngài đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.
Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.
Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.
Trong một căn phòng của toà nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.
Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị Giám mục - Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”.
Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu.
INTERNET
__________________
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
BẮT ĐẦU TỪ ĐÂU ?
Đọc xong câu chuyện này, tôi chợt nghĩ ngay đến câu chuyện Đồng xu của bà goá nghèo: “Đức Giêsu ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Đền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc Rôma. Đức Giêsu liền gọi các môn đệ lại và nói: “Thầy bảo thật anh em: Bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng tiền nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để sống”. (Mc. 12, 41-44 ).
Khi tôi còn là thầy giúp xứ, cách đây chứng 7 năm, cha sở của họ đạo đó té xe rất nặng và phải đi cấp cứu ở một bệnh việc thành phố. Vào một buổi tối, một em bé khoảng 5 – 6 tuổi, lại nhà xứ đưa cho tôi 10.000 đồng, toàn là tiền giấy 500 và 1000 mới tinh. Bé nói: “Cho con gởi tiền mua thuốc cho cha sở”. – “Tiền ở đâu con có mà mới tinh thế này vậy ?” tôi hỏi. Bé đáp: “Tiền con được lì xì hôm tết, con bỏ ống để dành”. Tôi thật sự cảm động.
BẮT ĐẦU TỪ TÌNH YÊU
Bà goá nghèo phải thật sự yêu Chúa hết lòng, bà mới dâng lên Chúa cả gia tài của bà, tuy rất bé nhỏ, nhưng là tất cả những gì bà có. Cô bé tí xíu ở họ đạo đó, chắc chắn phải yêu mến cha sở của bé hết lòng, mới chẻ ống (đập heo) đóng góp tiền phụ giúp thuốc thang cho cha sở.
Trong câu chuyện trên, cô bé dành dụm được 57 xu, chắn chắn phải là một “ tín hữu ” rất ngoan đạo, mới thiết tha đến việc học hỏi giáo lý và quan tâm đến bạn bè, tuy dù cái nhìn của bé còn rất đơn sơ, nhưng nó đến từ một tâm hồn thật rất cao cả và quảng đại.
Mọi điều tốt đẹp, đều phải đến từ TÌNH YÊU.
Không một thiên tài nào, có thể sinh ra một tuyệt tác nghệ thuật, mà lại không bắt đầu từ nỗi đam mê.
Thánh Augustinô nói:“Hãy yêu đi, rồi muốn thực hiện điều gì đó thì thực hiện”.
Quả tấm lòng của “người tín hữu bé nhỏ” trong câu chuyện hôm nay, chỉ với 57 xu, đã làm nên một phép lạ kỳ diệu !
Phép lạ ấy rất “đời thường” nhưng cũng rất “thiêng liêng”. Vì Thiên Chúa có thể biến điều tầm thường thành điều phi thường, nếu điều ấy ĐẸP LÒNG THIÊN CHÚA. – Đẹp lòng Thiên Chúa, vì điều ấy làm Vinh Danh Chúa và ích lợi cho phần rỗi nhiều linh hồn.
Cô bé trong câu chuyện trên không cầu xin Chúa ban một phép lạ để có được một ngôi nhà thờ mới, mà cô bé âm thầm hy sinh dành dụm tiền bạc để mong góp phần dựng lên một ngôi nhà thờ như lòng mong ước. Việc làm của bé là lời nguyền xin sống động, và Chúa đã ban cho bé không phải là một phép lạ “từ trên trời rơi xuống” , mà “ngay ở tại thế”: hàng trăm con tim của những người thiện chí đã hòa chung nhịp đập tình yêu với con tim của cô gái bé nhỏ làm nên một phép lạ kỳ diệu theo lời kêu gọi tha thiết của cô bé: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến lớp ngày Chúa Nhật”.
Bạn đọc thân mến !
Cách đây chừng vài tháng, Vào một tối sau Thánh Lễ, một bé gái trạc chừng 7 – 8 tuổi đến nhà xứ đưa cho tôi 100.000 ngàn, và nói: “Con gởi Bố tiền xây nhà thờ ”. Tôi hỏi: “Mẹ con dâng nhà thờ hả ? Mẹ con tên gì ?”. - “Dạ không, tiền của con !”. Cô bé đáp. Tôi ngạc nhiên: “Trời ! Tiền của con à ? Sao giàu thế ? Ai cho con vậy ?”. Cô bé đáp: “Dạ, mẹ cho con tiền đi học, con để dành”. Tôi thật sự cảm động ! Tôi đưa lại cho bé: “Thôi, như vậy xem như Chúa đã nhận quà của con rồi đó nhé. Con đem tiền về để dành mua viết, tập, lo việc học nhen. Học giỏi và ngoan là Chúa vui rồi. Tiền xây nhà thờ có người lớn lo nhé ! Cám ơn con nhen !”. Bé đáp: “Thôi, con gởi Bố đó !“ Cô bé chạy lẩn mất vào đám trẻ đang nô đùa trước sân nhà thờ !
Mới cách đây vài ngày từ khi tôi viết bài này, một bà cụ gần 80 tuổi đến nhà xứ , bước đi bà không vững, mắt không thấy rõ, bà đứng trước cửa phòng nhà tôi. Tôi gặp, bước lại gần bà, bà nói: “Con dâng tiền cho cha làm nhà thờ”. Tôi hỏi: “Bà cụ làm gì có tiền thế ?”. Bà đáp – “Cháu nó mới cho. Nó đi làm ở thành phố mới về !”. - “Cháu bà cụ có về nhà thường không ?”. – “lâu lâu nó mới về một lần”. – “Thôi, bà cụ già yếu rồi, để dành tiền thuốc men nhé, ăn uống bồi dưỡng nữa đó!”. Bà cụ phản đối: – “Không, cha nhận đi, cho con gởi tiền để dành trước cho con đó mà !”. Tôi dìu bà bước ra khỏi nhà xứ, lòng miên man suy nghĩ: “Một ngày nào, Chúa ơi, nếu nơi đây mọc lên được ngôi nhà thờ, bà cụ có còn … ”
Hang Đá làm theo mô hình Nhà Thờ mới gửi gắm một niềm ước mơ...
"Hang Đá Ước Mơ" vể đêm...
Ước mơ trở thành hiện thực...
Nhà thờ An Long, trước đây là nhà kho của một giáo xứ lân cận, đã trải qua trên 35 mùa mưa nắng… 35 năm với biết bao những đổi thay, và thờ bé nhỏ vẫn còn đó, có thay đổi đôi chút dáng vẻ bề ngoài, nhưng vẫn còn đó như biểu tượng của niềm ước mơ chưa tròn. - Ước mơ có được một ngôi nhà thờ mới khang trang và xứng đáng hơn.
Có những lễ lớn, khi thông báo cho các em:“thiếu nhi không được đi lễ“, nhìn những đôi mắt tròn xoe nhìn lên cung thánh, im lặng và ngây thơ, tôi thấy tội nghiệp các em làm sao !
Mới đây, tháng Đức Mẹ, khi thông báo: “Các em thiếu nhi sau khi đi kiệu Đức Mẹ xong thì về, không được dự lễ”, có em nói: “Bố ơi, cho tụi con đứng bên hông nhà thờ !”.
Bạn đọc thân mến !
Tôi muốn nhắc lại câu nói của cô bé âm thầm tích lũy được 57 xu với niềm mơ ước: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến lớp ngày Chúa Nhật‘’. Chúng ta cũng cùng chung một tấm lòng, trong niềm tin tưởng vào Chúa quan phòng, làm tất cả những gì có thể làm được“ Để xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho cả cộng đoàn giáo xứ An Long được cùng tề tựu chung dưới cùng một mái nhà, Ca Tụng Vinh Danh Chúa là Cha và mọi người gần gũi nhau trong tình anh em”.
Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG