You are here:

Suy niệm Tam Nhật Vượt Qua Tuần Thánh

Bạn đánh giá:  / 0
DỡHay 


SUY NIỆM TAM NHẬT VƯỢT QUA

Thế là người họa sĩ bắt đầu tập trung vào từng nét vẽ. Ông vẽ một cách say sưa trước “người mẫu” là gã đàn ông nồng nặc hơi men, với khuôn mặt lởm chởm râu và bộ quần áo lấm lem, bẩn thỉu. Một lát sau, đặt cây cọ xuống, họa sĩ nhẹ nhàng nhắc bức tranh ra khỏi giá đỡ và mang đến cho người đàn ông kia xem.

 

 

 

 

 

 

SUY NIỆM TAM NHẬT VƯỢT QUA
 


 

THỨ NĂM TUẦN THÁNH

Alexandre Đại đế cưỡi ngựa du lịch phía Tây nước Nga. Một hôm, ông đến quán trọ ở một ngôi làng, vì muốn tìm hiểu dân tình, ông quyết định cải trang thành dân thường rồi đi bộ đạo quanh, quan sát tình hình. Nhưng khi đến ngã ba đường, ông phát hiện mình quên mất lối về quán trọ.

Tình cờ, ông thấy một người lính đứng trước cửa một lữ quán, bèn tiến đến hỏi đường: “Anh bạn, anh có thể chỉ giúp tôi đường về nhà trọ không?”

Người lính miệng ngâm tẩu thuốc lớn, quay đầu, quan sát vị lữ khách ăn mặc bình dân này từ đầu đến chân, rồi cao ngạo đáp: “Rẽ phải!”.

“Cám ơn!”. Alexandre lại hỏi, “Cho hỏi còn cách quán trọ bao xa nữa?”

“Một dặm”. Người lính đó trả lời cộc lốc, đồng thời liếc con người xa lạ một cái.
 

Ảnh minh họa

Đại đế lễ phép chào từ biệt, vừa đi được vài bước, thì dừng lại, quay đầu mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi có thể hỏi anh thêm một câu không? Nếu được phép, cho hỏi quân hàm của anh là gì?”

Người quân nhân hít một ngụm thuốc, nói: “Đoán xem!”

Đại đế dí dỏm: “Trung úy?”

Kẻ nghiện thuốc đó nhếch miệng nhẹ, hàm ý không chỉ là Trung úy.

“Thượng úy?”

Tên nghiện thuốc lại làm ra vẻ rất oách, nói: “Cao hơn chút nữa”.

“Vậy, anh là Thiếu tá?”

“Đúng thế!”, hắn kiêu hãnh trả lời. Thế là Đại đế kính phục, lập tức cuối chào hắn.

Thiếu tá quay sang dùng giọng điệu kẻ cả, hỏi: “Nếu ông không ngại, cho hỏi quân hàm của ông là gì?”

Đại đế hớn hỡ đáp: “Anh đoán xem!”

“Trung úy?”

Đại đế lắc đầu, nói: “Không phải”.

“Thượng úy?”

“Cũng không!”

Thiếu tá tiến đến gần, nhìn kỹ rồi nói: “Vậy ông cũng là Thiếu tá?”.

Đại đế mỉm cười: “Anh đoán tiếp xem!”

Viên Thiếu tá bỏ tẩu thuốc xuống, thái độ ngạo mạn khi nãy bỗng chốc biến mất. Hắn dùng giọng điệu rất tôn kính rồi khẽ nói: “Vậy Ngài là Bộ trưởng hoặc Tướng quân?”.

“Anh sắp đoán được rồi đó”. Đại đế nói.

“Ngài…là Nguyên soái lục quân sao?”, Thiếu tá nói lắp bắp.

Đại đế đáp: “Thiếu tá của ta à, hãy đoán lần nữa đi!”

“Đại đế bệ hạ!”, tẩu thuốc trên tay viên Thiếu tá rơi nay xuống đất, hắn quỳ rạp, hốt hoảng nói: “Xin bệ hạ thứ lỗi! Xin bệ hạ thứ lỗi!”

“Thứ lỗi gì nào, anh bạn”. Đại đế cười nói: “Anh có làm hại gì ta đâu, ta hỏi đường, anh chỉ đường, ta nên cám ơn anh mới phải!”.

(Alexandre hỏi đường. 100 câu chuyện triết lý gợi mở cuộc sống. Lưu Diệp).

Rửa chân
 

Chúa Giê-su đã quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ, vì Ngài không bao giờ sử dụng quyền lực, để đè bẹp người thuộc về mình, mà ngược lại hoàn toàn vì yêu thương họ. Ngài xem họ là “bạn”, và phục vụ cho họ như “người đầy tớ” phục vụ chủ mình.

“Anh em gọi Thầy là ‘Thầy’, là ‘Chúa’, điều đó phải lắm, vì quả thật Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy nếu Thầy là Thầy, là Chúa mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa châncho nhau. Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em” (Ga 13,13-15).

Thánh Thể

Tình yêu làm con người tiêu hao đi, cho nhau, vì nhau.

Còn hơn thế nữa, Chúa Giê-su đã chịu tan biến đi, Ngài nên của ăn nuôi dưỡng con người, đem lại cho con người sự sống đời đời.

Thánh Thể là tuyệt đỉnh của Tình Yêu, một tình yêu cao cả, khiêm nhường phục vụ đến tận cùng.
 

THỨ SÁU TUẦN THÁNH

Thành tích học tập của Jack rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp nhiều lần gặp trắc trở, mãi không tìm được công việc lý tưởng, anh cảm thấy tài năng của mình bị mai một nên rất thất vọng. Mang tâm trạng chán chường, nỗi đau tột độ, Jack tuyệt vọng lần ra biển định kết liễu cuộc đời mình.

Ngay lúc anh sắp bị nước biển nhấn chìm, bà lão Mary đã cứu anh. Bà hỏi anh tại sao lại tìm đến cái chết.

Jack nói: “Tôi không được mọi người và xã hội nhìn nhận, chẳng ai yêu thích tôi, nên tôi cảm thấy cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa”

Bà Mary nhặt một hạt cát trên bãi biển, đưa Jack xem, rồi vứt xuống đất. Sau đó nói với anh: “Cậu hãy nhặt lại hạt cát mà tôi vừa vứt xuống”.

“Đấy là chuyện không thể!”. Jack cúi đầu nhìn rồi nói.

Bà Mary chẳng nói gì, lấy từ trong túi ra một hạt ngọc óng ánh, rồi ném xuống bái cát. Sau đó bảo Jack: “Cậu có thể nhặt hạt ngọc đó lên không?”

“Dĩ nhiên là được!”

“Vậy chắc cậu đã hiểu được cảnh ngộ của mình rồi chứ? Cậu phải nhận thức rằng bây giờ cậu không phải là một hạt ngọc nên cậu không thể đòi hỏi người khác thừa nhận ngay được. Nếu muốn được thừa nhận, cậu phải nghĩ cách biến mình thành một hạt ngọc mới được.

Jack cúi đầu trầm tư, chẳng nói lời nào.

(Ngọc trai và hạt cát. 100 câu chuyện triết lý gợi mở cuộc sống. Lưu Diệp).

Đời sẽ loại trừ ta, coi thường ta, nếu ta không làm được trò trống gì trong cuộc sống, thậm chí họ coi ta như rác rưởi trong xã hội ! Thế nhưng, Thiên Chúa luôn yêu thương ta, dù ta quá đổi tầm thường, ngập chìm trong đời tối tăm tội lỗi.

Hãy hướng nhìn về Thập Giá, tin vào Đức Ki-tô, Đấng xóa tội trần gian, Đấng biến đổi đời ta thành viên ngọc trong sáng và quý giá, Đấng làm cho ta trở nên con cái Thiên Chúa. Đó là đỉnh cao của phẩm giá con người. Con người cao quý vì con người thuộc về Thiên Chúa chứ không phải thuộc về Satan, nắm trong tay những thứ thuộc về thế gian phù phiếm.

Thập Giá nâng cao đời ta lên, và ta yêu quý cuộc sống vì nhận ra mình quý giá vì được Thiên Chúa yêu thương. Cuộc sống không chỉ hôm nay mà còn là niềm hy vọng ngày mai và mãi mãi. Thập Giá là niềm hy vọng cuộc đời.

 

THỨ BẢY TUẦN THÁNH
 

Ngôi mộ trống

(1) Sau ngày sabát, khi ngày thứ nhất trong tuần vừa ló rạng, bà Maria Mácđala và một bà Maria khác, đi viếng mộ. (2) Và kìa, đất rung chuyển dữ dội: thiên thần Chúa từ trời xuống, đến lăn tảng đá ra, rồi ngồi lên trên; (3) diện mạo người như ánh chớp, và y phục trắng như tuyết. (4) Thấy người, lính canh khiếp sợ, run rẩy và hóa ra như chết. (5) Thiên thần lên tiếng bảo các phụ nữ: "Phần các bà, các bà đừng sợ! Tôi biết các bà tìm Ðức Giêsu, Ðấng bị đóng đinh. (6) Người không có ở đây, vì Người đã chỗi dậy như Người đã nói. Các bà đến mà xem chỗ Người đã nằm, (7) rồi mau về nói với môn đệ Người như thế này: Người đã chỗi dậy từ cõi chết, và kìa Người đi Galilê trước các ông. Ở đó, các ông sẽ được thấy Người. Ðấy, tôi xin nói cho các bà hay". (8) Các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Ðức Giêsu hay.
Ðức Giêsu hiện ra với các phụ nữ
(9) Và kìa đức Giêsu đón gặp các bà và nói: "Chào chị em!" Các bà tiến lại gần Người, ôm chầm lấy chân, và bái lạy Người. (10) Bấy giờ, Ðức Giêsu nói với các bà: "Chị em đừng sợ! về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó".
_____________

SUY NIỆM

ĐỜI SỐNG MỚI

Từ việc “cúi xuống” trong đêm Tiệc Ly (Ga.13,14), đến khi “được giương lên cao khỏi mặt đất và kéo mọi người lên với Ngài” (Ga.12,32), Chúa Giê-su Ki-tô đã tái tạo muôn loài và đưa con người bước vào một đời sống mới.

Nếu chúng ta cùng chết với Ðức Kitô, chúng ta cũng sẽ cùng sống với Người: đó là niềm tin của chúng ta. (Rm.6.8).

Cuộc đời phục vụ ta bao nhiêu, cho ta được gì, cũng không thể cho ta sống lại và có được sự sống muôn đời.
Chỉ có Thập Giá Đức Ki-tô, là con đường duy nhất cho chúng ta đến bến bờ khát vọng vô biên về cuộc sống vĩnh hằng, một “đời sống mới” hoàn toàn khác hơn những gì người ta mong đợi theo ước vọng hạnh phúc tầm thường và thấp hèn của phàm nhân.

Chúng ta biết rằng: con người cũ nơi chúng ta đã bị đóng đinh vào thập giá với Ðức Kitô, như vậy, con người do tội lỗi thống trị đã bị hủy diệt, để chúng ta không còn làm nô lệ cho tội nữa.(Rm.6,6).  

Có câu chuyện đáng cho chúng ta suy ngẫm:

Một hôm, tại một thị trấn nọ xuất hiện người họa sĩ từ phương xa ghé tới. Khi đang nghĩ chân dưới bóng râm rợp mát của tán sồi đầu làng, họa sĩ gặp một người đàn ông nồng nặc mùi rượu đi ngang qua. Thấy ông họa sĩ, gã khinh khỉnh hỏi với vẻ gây hấn:

- Ông ngồi đây có việc gì?
- Tôi chỉ là một họa sĩ lỡ đường, ghé chân ngồi nghỉ dưới tán cây mà thôi! Nếu ông muốn, tôi có thể vẽ cho ông một bức chân dung!– Người họa sĩ điềm tĩnh đáp.
- Thế thì được, nhưng ông phải vẻ cho giống nhé!- Gã say vẫn thô lỗ.

Thế là người họa sĩ bắt đầu tập trung vào từng nét vẽ. Ông vẽ một cách say sưa trước “người mẫu” là gã đàn ông nồng nặc hơi men, với khuôn mặt lởm chởm râu và bộ quần áo lấm lem, bẩn thỉu. Một lát sau, đặt cây cọ xuống, họa sĩ nhẹ nhàng nhắc bức tranh ra khỏi giá đỡ và mang đến cho người đàn ông kia xem.


- Đây không phải là tôi!– Gã say tỏ ra ngạc nhiên pha lẫn xấu hổ khi nhìn thấy khuôn mặt mình trong tranh, với dáng vẻ lịch lãm và nụ cười thân thiện.
- Không, đây chính là hình ảnh tôi thấy trong anh. Anh hoàn toàn có thể là một người lịch lãm, thành đạt nếu như anh thật sự muốn điều đó!


Bức tranh ấy đã biến đổi cuộc đời người đàn ông say xỉn. Một năm sau, khi người họa sĩ ghé ngôi làng, gã say trước kia đã trở thành một anh nông dân chăm chỉ, tháo vát và tốt bụng, được nhiều người yêu mến.

(Thế Giới Phụ Nữ 14/2014).

Anh em cũng vậy, hãy coi mình như đã chết đối với tội lỗi, nhưng nay lại sống cho Thiên Chúa, trong Ðức Kitô Giê-su. (Rm.6,11).

“Nhưng nay lại sống cho Thiên Chúa, trong Đức Ki-tô Giê-su”, vì “hình ảnh đích thực của ta là như vậy”, hình ảnh là con Thiên Chúa, điều mà ta đã làm lấm lem, méo mó vì tội lỗi. 

Được Phục Sinh cùng Đức Ki-tô, đó là Đức Tin của chúng ta.

Nếu chúng ta cùng chết với Ðức Kitô, chúng ta cũng sẽ cùng sống với Người: đó là niềm tin của chúng ta. (Rm.6.8).

AMEN.


Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG

 

 

Đang có 91 khách và không thành viên đang online

12704853
Hôm nay
Hôm qua
Tuần này
Tuần rồi
Tháng này
Tháng rồi
Tất cả
6703
9459
64362
12578560
184557
303367
12704853

Your IP: 18.222.108.18
Server Time: 2024-04-20 16:27:46