005. BÚP BÊ VÀ BÔNG HỒNG TRẮNG
005. BÚP BÊ VÀ BÔNG HỒNG TRẮNG
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: "Cả đống người thế này thì bao giờ mới xong việc đây. Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ...!"
004. KHOẢNG CÁCH
004. KHOẢNG CÁCH
Một buổi trưa mùa hạ nắng như thiêu đốt, một người phụ nữ mù lòa bước đi chậm chạp trên con đường mòn của một vùng ngoại ô thưa thớt dân cư. Tay không cầm gậy, lối đi này rất quen thuộc với bà. Bên vệ đường có một cây to, bà rẽ vào đó dường như để trốn cơn nắng hạ dưới bóng mát tàn cây phủ trùm trên một khoảng đất rộng. Có thể bà sẽ nghỉ trưa ở đây như bà đã từng làm như thế sau những buổi đi xin.
002. MỘT CỐC SỮA
Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Một ngày nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói, cậu định bụng sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ trẻ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không chờ đợi này, nên thay vì xin ăn cậu lại xin uống. Người phụ nữ đoán cậu đang đói bụng nên đem cho cậu một ly sữa lớn.
003. KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN
003. KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN
Có một người lữ khách đi chơi ở một cánh rừng hoang, anh nhặt được một quả trứng lạ. Ăn thì không dám, mà bỏ đi thì tiếc. Anh sực nhớ ở nhà mình có ổ gà đang ấp. Anh mang về và bỏ vào ổ gà đó.