Cho tôi xin một nửa cuộc đời…
- Chi tiết
- Chuyên mục: Tâm sự của bạn
- Được đăng ngày Thứ năm, 01 Tháng 10 2015 19:48
- Lượt xem: 1954
Cho tôi xin một nửa cuộc đời…
Nhìn trời đổ mưa thượng tuần tháng mười sao như một khúc nhạc nửa vấn vương, nửa oán trách. À, phân nửa của bạcuộc đời có làm ấm lòng ta? Nửa cơn mưa có làm mát cả vũ trụ đầy nóng bức sau bao ngày hứng chịu oi bức. Và tình người? chỉ một nửa có đủ niềm tin hy vọng cho tha nhân?
Tâm tình bạn trẻ
HUỲNH ANH
Chia sẻ với các bạn
Cho tôi xin một nửa cuộc đời…
Nhìn trời đổ mưa thượng tuần tháng mười sao như một khúc nhạc nửa vấn vương, nửa oán trách. À, phân nửa của cuộc đời có làm ấm lòng ta? Nửa cơn mưa có làm mát cả vũ trụ đầy nóng bức sau bao ngày hứng chịu oi bức. Và tình người? chỉ một nửa có đủ niềm tin hy vọng cho tha nhân?
Tôi vốn không muốn yêu mưa. Bởi mưa buồn. Buồn lắm. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi lặng nghe tiếng mưa đều đều điểm nhịp trên mái tôn trong một buổi chiều u ám. Mà tôi, tôi thì vốn luôn luôn một mình.
Mưa rơi. Nghe thật chơi vơi. Từ giọt nhỏ vào hồn. Nhức nhói. Vậy mà ta vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa… Vì cái gì cơ chứ? Không biết nữa! Hay chỉ vì trong đó có những giọt mưa?
Ai đó đã nói thế này:
“Nửa bánh mỳ
Làm ấm lòng khi đói
Ly rượu nồng
Chia nửa ấm làn môi
Nửa nụ cười
Xua tan đi băng giá
Nửa câu thơ
Gửi tình ý trao nhau
Nửa bàn tay
Tìm gặp lúc buồn đau
Nửa giây thôi
Cũng làm ta xao xuyến
…
Nửa sự thật
Đâu còn là sự thật
Nửa cuộc tình
làm tan nát lòng nhau
Nửa trái tim
Sẻ chia ai muốn nhận
Nửa đời sau
Phiêu bạt tận nơi đâu?
Những mảng đời chỉ có một nửa cứ như những cây cỏ dại. Dù cuộc sống có hắt hủi, có chà đạp thì họ vẫn cứ sống, vươn lên mạnh mẽ để tìm kiếm ánh mặt trời. Đây thực sự là món quà tặng riêng cho những trái tim vẫn âm thầm khát sống. Dù trong thăng trầm cuộc đời vẫn vươn lên mạnh mẽ. Cuộc sống Thiên Chúa không định liệu cho có người thất bại hay chiến thắng. Nên thế giới không có người thất bại mà chỉ có người chạy trốn sự thật, buông mình và khép kín để rồi hư vô và cô độc.
Ngay cả những con người chịu đựng bệnh hiểm nghèo, sống như lây lất cho qua ngày đoạn tháng. Thật sự họ không thất bại, họ đang chiến đấu ngoan cường, đang vượt qua thử thách. Con thuyền vượt biển trần gian của họ lắm thác ghềnh. Nhắm mắt lại, tưởng về cuộc nhân sinh thấy sóng đập nhẹ vào mạn thuyền, rì rào, chậm rãi; hồi niệm về quá khứ phũ phàng, hiện tại không êm ái và lòng người sao nhẫn tâm, lúc ấy những cơn đau buốt trong tim cứ nhói lên, rồi lại dịu đi, những cái nhìn hờ hững bước đi nhưng vẫn còn níu kéo bởi một tình yêu to lớn còn chực chờ đâu đó. Tình yêu đó cho họ niềm tin giữa cơn sóng dữ của cuộc sống thế trần tục lụy.
Trong cơn mưa chưa thấm đủ tình yêu cho đất đã vội tạnh giống như tiếng kêu của vũ trụ đang cháy khát sự sống: “Hãy cho chúng tôi, cho chúng tôi tôi xin một nửa cuộc đời là những mảng phù sa, những giòng nước ngọt thanh cao từ trên không trung, nơi không tục lụy bụi trần.”
Nhưng, giọt mưa lưng chừng lại thoáng nhíu mày như trăn trở về cuộc sống, cái thiện, cái ác. Triệu triệu hạt long lanh dường như hoảng sợ trước cuộc sống khắc nghiệt, sợ bị ngấu nghiến, bóp nát trên mảnh đất quá khô cằn thiếu tình yêu thương. Sợ chết nơi tục lụy ưu phiền chứ không phải sợ hy sinh. Sợ mình vô nghĩa chứ không sợ tan thây…
Tôi nhìn cơn mưa gần cuối mùa hẳn không chỉ là một đoản khúc suy tư, vì rất khó để tìm được một khởi đầu, cũng chẳng hề tồn tại một kết thúc. Nhìn những hạt mưa tròn đầy bổng chốc vỡ tan, tôi muốn gào thét: “Cho tôi xin một nửa cuộc đời như những dòng ký ức cứ miên man chảy, trôi dập dìu qua từng khung ảnh, về cái xóm nghèo bên dòng Tiền Giang, về một miền quê hạnh phúc yêu thương chất phác. Thấp thoáng còn đâu đó giấc mơ hạnh phúc tuy gần nhưng tưởng chừng xa vời vợi. Về một nơi tôi thật sự thuộc về, nơi cuộc sống tôi không quá vô nghĩa…”
Cho tôi xin một nửa cuộc đời, dù chỉ một nửa như cơn mưa qua dù điểm nhấn nhức nhối và đau xót. Mưa chiều không dìu người ta đến những cảm xúc quặt quại đau đớn mà là những dư âm đắng lòng, miên man buồn. từng giọt mưa nhẹ không đủ dày, không quá ép uổng nhưng đan kết, mộc mạc và khá chân thật. Cái tôi của hạt mưa nơi này là cái tôi khá lầm lũi, không biết bộc lộ tình cảm nên vờ như dửng dưng, không đủ để yếu đuối nhưng càng không thể coi là mạnh mẽ. Có lẽ điều ấy làm tôn thêm cái nét thờ ơ, hờ hững với đời, nhưng sống tình cảm như người miền Tây sóng ngả.
Những dấu lặng giữa cơn mưa khiến người ta khó chịu, bứt rứt để rồi phải cảm nhận rằng nó như những dấu lặng tròn đủ để ta dừng lại để đọc lại, chiêm nghiệm lại những dòng ký ức miên man. Có đôi lúc là cảm giác sợ rằng đã lướt qua một chi tiết nào đó trong dữ liệu ký ức, bỏ qua một phần tình yêu nào đó, hoặc chưa hiểu đúng một sự việc nào đó…cảm giác rất khó tả. Nhưng dường như những khoảng trống lặng thinh của cơn mưa như của một đời người, khiến mưa tan như nước mắt. Mà đây là những giọt nước mắt cảm thông, chia sẻ chứ không hề tồn tại một giọt nước mắt thương hại nào cả.
Huỳnh Anh